(Truyện ngắn hay) - Cảm ơn vì anh đã đến bên em bao ngày qua. Cho em biết cười, biết khóc, biết hờn ghen... Và đặc biệt hơn cả là biết mất nhau sẽ đau đến thế nào!
Trong tình yêu, nếu như có thể bên nhau tới tận giây phút cuối cùng thì sẽ là tốt đẹp. Còn nếu không thì cũng không thể nào mà trách cứ ai được, bởi rồi sẽ có một người thứ ba xuất hiện. Cuốn hút hơn, hấp dẫn hơn thứ tình yêu mà hai người kia cùng vun đắp, nuôi dưỡng bao ngày - như bầu trời kia rồi một ngày sẽ vắng hẳn dáng nắng vàng!
Em còn chưa kịp nhận ra rằng anh đã có người mới. Khi mà ở bên em anh vẫn mặn nồng những câu yêu thương trao gửi. Em chỉ là có chút linh cảm khác thường, chỉ là bâng khuâng đôi chút rồi thôi. Vì em vẫn ngỡ em có anh tới giây phút này là sự thật.
Nhưng không phải vậy, em có anh nhưng anh đã không còn là của em. Vậy tức là em cũng không còn có anh bên đời nữa. Tất cả bây giờ chỉ như một phép lệ để chờ cho tới ngày anh nói lời chia tay với em. Em cũng nên biết trước, nên biết mà chuẩn bị tinh thần chứ!
Có lẽ với anh lúc em biết được câu chuyện của hai người cũng là lúc anh thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều phải không? Vì anh sẽ không phải ngập ngừng nói lời chia tay với em kèm theo một lý do không thật. Em mỉm cười trong cay đắng. Đông đã lạnh nhưng lòng em còn lạnh hơn. Miền băng giá trong em dâng đầy. Gợi dậy bao nỗi đau chưa từng có cơ hội bước chân vào tình ta. Có chăng anh đã quên hết rồi!
Mất anh không lẽ nào em lại không lo sợ, không tiếc nuối đớn đau. Thế nhưng biết phải làm sao đây? Anh nói anh yêu cô ấy mất rồi. Câu nói ấy anh cũng đã từng nói với em. Vậy thật ra ai mới là người anh muốn yêu đây? Có phải anh đã tham lam quá rồi không? Chỉ có thể chọn một trong hai thôi anh ạ. Em tự hỏi có phải anh đã từng từ bỏ một cô gái nào đó để tới bên em?
Bóng tối đáng sợ vây lấy thân em với những hình ảnh của anh và cô ấy. Em sẽ phải làm sao đây?
Níu kéo cũng chẳng được gì.
Hay ta cứ để người đi?
Để ta khỏi phải suy nghĩ.
Để giọt lệ ngừng ướt mi...
Em đã ngủ quên cùng những giọt nước mắt thấm đẫm mặn chát bờ môi. Trong cơn mơ em thấy anh bước bên cô gái ấy - hạnh phúc, vui vẻ. Có phải em nên làm như thế, có phải em nên để anh tới với người con gái thứ ba đã xen chân vào cuộc đời em hay không? Cô ta thật xấu xa, thật ích kỉ mà, phải không? Em có quyền trách móc cô ấy chứ! Vì dù sao người còn lại phía sau là em cơ mà, dù cho em có là người tới trước!
Em rồi sẽ từ bỏ anh, rồi sẽ quên đi. Không phải vì tình cảm mà em dành cho anh quá mong manh tới mức nói một câu là có thể quên. Mà bởi anh đã yêu cô ấy rồi, em sẽ được gọi là gì đây? Có còn được anh ưu ái giới thiệu với bạn bè là cô người yêu bé nhỏ hay không? Tất cả tình yêu em dành cho anh vẫn ở đây, em vẫn giữ trọn. Thế nhưng giữa chúng ta đã không còn một liên kết nào để tạo thêm một tế bào tình cảm nào nữa. Giữ nhau mãi, níu kéo mãi có được gì. Chỉ làm em khổ đau hơn thôi!
Một trái tim mà xẻ làm đôi thì làm sao có được những tình cảm trọn vẹn. Chi bằng em vươn mình ra khỏi cánh cửa ấy, bước ra ngoài mặc kệ gió đông, dù lạnh nhưng là những cảm giác thành thật. Không như ở trong cánh cửa ấy - tình yêu tưởng chừng như ấm nóng lại đang làm trái tim em đông cứng từng ngày!
Tới đây thôi nhé! Cảm ơn vì anh đã đến bên em bao ngày qua. Cho em biết cười, biết khóc, biết hờn ghen... Và đặc biệt hơn cả là biết mất nhau sẽ đau đến thế nào! Không phải em chẳng còn muốn cố gắng giữ anh lại, nhưng em biết người con trai ham nắng mưa mùa mới rồi sẽ lại tới lúc ra đi thôi. Nếu như anh yêu cô ấy hãy cứ tiếp tục yêu đi nhé. Đừng bận tâm tới em làm gì!