Đám tang anh là bao tiếng khóc xót thương, thương cho chàng trai quá trẻ. Mẹ và ba anh gương mặt thất thần nhìn đứa ccon trai lần cuối cùng, ông bà chẳng thể khóc được nữa, mọi nước mắt đều đã hết vào cái ngày nó đưa anh về trong bộ dạng ướt sũng, anh thì lạnh ngắt người đầy máu. Họ như muốn ngắt lị...
(Truyện ngắn hay) - "Một chàng trai nếu yêu thương một cô gái thật lòng, anh ta sẽ không chỉ bộc lộ nó qua lời nói mà còn cả hành động chân thành"
"-Đăng này!
-Sao?
-Sau này một trong hai đứa mình có người yêu, nhất định không được bỏ rơi đứa còn lại đâu nha, chúng mình là bạn thân mà, đúng không?
-Ừ!"
Một đêm mùa thu dịu nhẹ.
-Nhi đi đâu thế? - Hải Đăng đột ngột lên tiếng.
-À đâu!? - Cô bé giật thót, giấu vội chiếc túi xinh đẹp sau lưng - À... à... Nhi định ra ngoài hóng gió một chút thôi mà, Đăng đừng lo! - Nhi xua tay.
Bảo Nhi cố tỏ ra vẻ bình tĩnh mà con ngươi láo liên tố cô bé đang không-hề-bình-thường, miệng thì lắp bắp, từng âm phát ra dẫu rõ ràng nhưng có ngụy biện giỏi thế nào cũng không thể che mắt được ai đó đã quá quen bản chất của cô nàng, "Tớ đang nói dối đấy!".
Hải Đăng nhảy phóc khỏi bệ cửa sổ, cậu vừa thấy một bóng người lấp loáng dưới ánh đèn ngoài kia, nơi cánh cổng với những dây leo xinh xắn, đôi mắt màu café chợt lóe lên tia nhìn kỳ quái.
Bảo Nhi giật nảy khi nhận thức được cậu bạn tinh quái kia đang khẽ khàng tiến lại phía mình với gương mặt lạnh tanh. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm chẳng thèm một lần chớp xuống. Mười năm trôi qua, Nhi chưa bao giờ bắt thóp được cảm xúc ẩn giấu sau đáy mắt màu café huyễn hoặc ấy. Lòng Nhi rối bời, miệng lẩm bẩm cầu xin: "God ơi, đừng để Đăng biết, đừng để Đăng biết!..."
Nhưng mánh khóe của Nhi chỉ là trò đùa của cừu non đã bị lật tẩy bởi bàn tay ai đó, cáo kia chẳng lạ lẫm gì mà mỉm cười nhẹ nhàng buộc tội:
-Đi hóng gió mà mặc đẹp vậy, tối rồi, Nhi không sợ à?
Nhìn gương mặt lạnh lùng pha chút kiêu ngạo của Hải Đăng, Bảo Nhi thấy gáy mình như có ai đốt lửa, cô nhóc thấy bản thân chẳng thể nào chịu đựng thêm được con người kia. Nhi thấy mình ngốc ngếch khi cố diễn trò lố bịch trước mặt Đăng, diễn với mục đích gì khi đối phương quá rõ câu trả lời thực sự!? Có phải Đăng cố tình khiến Nhi trở lên kệch cỡm? Càng nghĩ, Nhi càng giận. Con bé ngẫm lại, có bao giờ Nhi trốn đi chơi được đâu, chỉ là Hải Đăng có muốn nắm gáy hay không.
Bảo Nhi vênh váo, nhìn Hải Đăng bằng cặp mắt nảy lửa đầy thách thức mà nạt:
-Tớ muốn đi chơi, Đăng đừng có cản nữa!
Đăng thôi cười trêu ngươi cô bạn. Gò má lại kín đáo ửng hồng khi bắt gặp gương mặt ai đó rất dễ thương lúc bực mình, Bảo Nhi thật sự điên tiết, bởi vậy mà Đăng cố dịu giọng với thái độ hòa nhã mà bàn lùi:
-Tớ đi cùng!
Bảo Nhi dậm chân bình bịch, cô bé bực mình quay ngoắt đi, chẳng thèm đôi co với Hải Đăng.
-Nhi đi đâu?
-Tớ đi toilet, Đăng đi cùng không? - Cô bé cáu bẳn.
Hải Đăng nhìn dáng hình nhỏ bé của Bảo Nhi đang giận dỗi bỏ đi. Cả trăm lần kịch bản tái diễn...
Và sang mai, Nhi lại mỉm cười, cái đầu tinh quái cố nặn ra trò để chọc tức Đăng, cứ như hai đứa chưa từng gây gổ nhau đến nỗi cô nàng cùn đường chạy vào toilet...
Bảo Nhi ấm ức, cô bé thầm trách Đăng quá cứng nhắc mà không chịu hiểu cho mình. Dẫu Nhi quá rõ nghĩa vụ của một chàng vệ sĩ là bảo vệ cho thân chủ thật tốt, dù ở đâu, dù ở bao xa. Trong sự an toàn nhân tạo ấy không hề có một chút tình thương, chỉ là hành động được não bộ lập trình như chiếc máy hoàn hảo cho tay chân. Nhưng Hải Đăng không chỉ là vệ sĩ, mà còn là một người bạn, một người anh và là một phần gia đình mà Nhi có. Không thể chiều lòng hay cảm thông cho cô bé một chút hay sao?
Biết là Nhi giận nhưng Đăng vẫn phải làm. Bởi tình bạn giữa hai đứa không cho phép Đăng ngơ mắt đứng nhìn Nhi sa vào con đường mà sau này, chỉ mình Nhi đau khổ. Thứ mà Nhi ngộ nhận là tình yêu đang mai một dần đôi mắt vốn tinh anh của cô bé. 18 tuổi Nhi bắt gặp mối tình đầu, đó là ngày cuối đông lất phất mưa phùn, Bảo Nam xuất hiện sau màn mưa tí tách ở bến xe, vẻ điển trai, lãng tử và cách ăn nói khéo léo của anh đã kịp cướp đi trái tim mong manh và hồn nhiên của cô bé. Hôm ấy, Hải Đăng đến muộn...
Một chàng trai nếu yêu thương một cô gái thật lòng, anh ta sẽ không chỉ bộc lộ nó qua lời nói mà còn cả hành động chân thành. Bởi, nếu Bảo Nam có quý trọng Bảo Nhi thật sự, Hải Đăng sẽ chẳng bao giờ thấy anh ta ôm hôn cô gái khác trên đường, và trưng ra ánh nhìn ngang trược trên gương mặt ngạo ngễ khi thấy Đăng ở đó. Trò chơi do Bảo Nam bắt đầu và một tay anh tạo dựng lên quá khéo, đến nỗi mà Nhi sẽ ném vào mặt Đăng những lời trách cứ nặng nề và nghỉ chơi nếu Đăng tố bản chất của Nam trước mặt cô bé.
Đăng chẳng có thể làm gì hơn là âm thầm theo sau cô bạn và làm những việc mà một người bạn, người anh đúng nghĩa nên làm cho Nhi. Dẫu cho điều đó khiến Đăng tổn thương từ thái độ của ai đó.
Hải Đăng bước tới gần ô cửa, dưới ánh điện mờ nhạt của đèn đường, cậu thấy rõ Bảo Nam đang chờ Nhi dưới đó, bông hồng xanh gây chướng mắt còn chễm chệ trên tay. Nam đang nghe điện thoại, có lẽ Nhi gọi để hủy cuộc hẹn do ai-đó phá đám.
Ném điện thoại lên chiếc audi trắng bên cạnh, Bảo Nam hất mặt nhìn Hải Đăng, ánh mắt giận dữ hằn những vệt đỏ kinh hoàng như muốn cảnh cáo Đăng:
"Mày được lắm, hãy nhớ nấy!"
Đáp lại sự hung hăng mà một quý ngài lịch lãm không nên có của Bảo Nam là thái độ thờ ơ đến bực mình của Hải Đăng, cậu nhìn chàng công tử bột đang sôi sục trong giận dữ kia tròn đầy một giây rồi ngoảnh mặt đi, không muốn vì một kẻ chết tiệt mà làm hỏng những khoảnh khắc đẹp của mình.
Hải Đăng thả mình xuống chiếc sô pha êm ái, cậu khép hờ đôi mắt cho thế giới nhuốm màu đen mát lành. Bất chợt, Đăng thấy mình khó thở...
"Đến bao giờ Bảo Nhi mới tỉnh?"
Trong căn phòng ấm áp ngập tràn gấu bông với đủ sắc màu, Bảo Nhi ôm con gấu trắng vào lòng mà hậm hực, gương mặt Nhi lúc này thật khó coi, hệt như ai đó bắt cô bé ăn gà rán với mù tạc. Cô bé liên tục dứt tai gấu con tội nghiệp mà trách móc:
-Đăng xấu xa, Đăng khó tính, Đăng tồi tệ...
Khiến ai đó hắt hơi liên tục.
-Cảm rồi! - Đăng cau có bỏ vào phòng.
Ngoài kia, sóng vẫn dạt dào khúc hát biển khơi, trong lòng đại dương còn hằn nguyên vì tinh tú diệu kì cùng lời hứa năm nào trong trắng. Gío khẽ khàng đưa lời nguyện cầu bình an của ai đó bay vút lên trời cao.
*-*-*
Sáng, bầu trời trong trẻo không vạt nắng, vạt mây, chỉ có gió dịu dàng ve vuốt sắc lá vàng óng ả. Không khí như mang cái giá lạnh ngọt ngào của mùa đông đến sớm, khiến ai đó co ro vùi mình vào đống áo quần ngột ngạt.
-Nhi không nóng à? - Đăng nhíu mày nhìn cô bạn co rúm ở yên sau
Bảo Nhi nhắm nghiền mắt, cô bé sụt sịt bỏ thêm viên kẹo gừng nóng ấm vào miệng, rồi mới lên tiếng:
-Tớ đâu có "mạnh khẻo" như Đăng!
Hải Đăng mỉm cười, cậu ngước nhìn khoảng không lặng thinh ươm gió trước mặt. Từ đây, cậu thấy một tương lai tươi sáng có nụ cười của ai đó thật rạng ngời...
Ngọn gió từ ngoài xa dội lại, làm lớp sơ mi trắng của Đăng phập phồng, lộ ra tấm lưng săn chắc, mạnh mẽ. Điều đó khiến Bảo Nhi... thích thú ra mặt, cô bạn hắng giọng vẻ trêu ngươi:
-Đừng có trưng bày lộ liễu trước mặt tớ thế chứ! - cùng cái vỗ đánh độp lên lưng Đăng.
Câu nói trêu chọc của Nhi làm Đăng giật thót, tay cậu bạn chệnh choạng khiến chiếc xe cà tàng tông thẳng vào cột điện ven đường.
-Cậu định ám sát tớ đúng không, Ma Đèn? - Nhi nhắn nhó, lườm Hải Đăng cái sắc lẻm.
-Ma Đèn? - Hải Đăng nhíu mày nhìn con nhóc quỷ quệt kia.
Bảo Nhi đã biết điều mà vội vàng lỉnh đi trước, cô nhóc còn cố tình trêu người Đăng, quay lại lè lưỡi khiến cậu bạn tức điên:
-Plè, cú tiếp đất đẹp đó Đăng!
Tách!
Điện thoại của Bảo Nhi đã kịp thu lại hình ảnh bê tha của Hải Đăng giữa đống sắt vụn và thùng rác bên đường.
Hải Đăng tự cốc đầu mình vì quá... ngây thơ. Cái bóng gầy gò kia thật lắm quyền năng, chẳng cần ra đòn mà khiến ai đó gục ngã tự bao giờ.
Đăng mỉm cười, trong làn sương mong manh buổi sáng, cậu thấy rõ bông tuyết của bé con bị đánh rơi trước mặt.
Đất trời khẽ mỉm cười nhìn hai đứa nhóc nghịch ngợm cười đùa, đấng tối cao trên kia vẫn dung hòa cả vị ngọt và nỗi đau khiến trái tim ai đó khẽ khàng rung động, một cảm xúc nhẹ nhàng mà thấm đẫm tình yêu thương, cố níu lấy vạt nắng mơ màng giấu biệt
*-*
Nắng bắt đầu len lỏi qua tầng mây giăng kín trời lộng gió, nắng đọng lại trên gương mặt bé con ngây ngô đang chăm chú trên giảng đường. Giờ học nhẹ nhàng trôi qua trong sự bình yên đến lạ của Bảo Nhi. Hôm nay cô bé chịu ngồi yên, ngoan ngoãn học bài mà không nặn ra trò để phá Hải Đăng, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười khi nhớ lại cú vồ ếch tuyệt đẹp của Đăng ban sáng. Bức ảnh trong máy của Nhi thật ngộ, nhìn gương mặt cậu bạn hệt như đứa trẻ bị người ta giật kẹo, một kế hoạch mang tính chất "dìm hàng" đã vẽ ra trong đầu Bảo Nhi. Có lẽ Đăng giận lắm, giận tới sôi máu mà chín luôn lục phủ ngũ tạng rồi cũng nên.
Hải Đăng lười biếng gục mặt xuống bàn, môn triết luôn là thứ dày vò sinh viên giỏi nhất. Đương lúc lim dim thì giấc ngủ quyến rũ đã bị ai đó đá văng đi
-Xin thầy cho tớ với, tớ đau bụng quá! - tiếng Nhi rên rỉ vang lên làm Đăng giật bắn.
Cậu vội nhỏm dậy, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang, lo lắng. Đăng cố lục lại kí ức để tìm ra nguyên nhân làm Nhi đau bụng. Có phải do tối qua cô bạn ăn kem thay bữa? Hay do sáng nay ăn quá nhiều bánh ngọt?
Chưa kịp lao ra chỗ Nhi thì cánh tay ai đó đã kéo Đăng đứng lại, giọng khẽ thì thầm:
-Nhi...đến ngày. Đăng đừng lo quá, cái Hoa đi cùng Nhi rồi!
Hải Đăng thấy mặt mình nóng ran, dù cậu chẳng muốn can thiệp vào chuyện con gái của Nhi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng lắm, muốn chạy đến mà quẳng cô bạn vào bệnh viện cho tan biến cơn đau. Đã có lần Đăng tái mặt khi thấy Nhi ngất lịm đi vì đau bụng, cậu đang lo thật sự.
Đăng ngồi xuống, cậu nhìn cô bạn bằng ánh mắt run rẩy, khẽ nói:
-Nhờ cậu nói với Hoa chăm sóc Nhi giùm mình!
-Ừ, Đăng yên tâm, mà... - cô bạn đá lông nheo đầy ẩn ý - Đăng quan tâm Nhi dữ hen!? Mình thấy ghen tị đó!
Nhưng trong tai Đăng lùng bùng, cậu chẳng còn nghĩ được gì ngoài ánh mắt dán chặt vào cô gái nhỏ bé kia. Bất chợt Hải Đăng thấy nụ cười tinh quái gieo trên môi Bảo Nhi, rõ ràng, bởi nắng không hề nói dối ai.
"Chết tiệt!"
Ra đến khuôn viên trường, Bảo Nhi nắm chặt tay Hoa, cười toe toét
-Cảm ơn cậu nhé, Hoa! Nếu không có cậu chắc tớ chết non trong ánh mắt soi mói của Hải Đăng rồi!
-Không có chi, chỉ cần cậu... - Hoa nheo mắt tinh ranh.
-Được rồi, được rồi, cuối tuần tớ đãi cậu một chầu kem, okay? Ăn bao nhiêu tùy thích! - Nhi vỗ vai cô bạn như người anh em.
Khỏi phải nói cũng biết Nhi vui sướng mức nào, có lẽ đây là lần đầu cô bé trốn Hải Đăng thành công nhất.
Hoa thích thú gật đầu lia lịa. Chẳng phải người ta vẫn nói đồ ăn ngon nhất là đồ "chùa" hay sao?
Vừa lúc ấy, một chiếc audi trắng, mới cóng kít phanh ngoài cổng trường rộm nắng. Bảo Nhi mỉm cười hạnh phúc, cô bé thấy rõ vẻ điển trai và lãng tử của chủ nhân chiếc audi đằng xa. Cô bé khua tay chào chàng trai loạn xạ với nụ cười tươi tắn trên môi.
Bảo Nam khẽ nghiêng mái tóc vàng quến rũ trong làn nắng ửng khói mơ tan của mùa thu, làn da trắng muốt tố anh đúng chất con nhà giàu quyền quý. Anh bước xuống xe, mỉm cười dịu dàng với cô bạn gái dễ thương, trên tay Nam là đóa hồng xanh biếc còn đẫm sương đêm. Bảo Nam hệt như chàng hoàng tử vừa bước ra từ trang cổ tích.
Bỏ lại Hoa sau lưng, Bảo Nhi chạy vút đi như viên đạn lao ra khỏi họng súng về phía Bảo Nam. Gương mặt cô bé rạng ngời tựa giọt sương lấp lánh ánh mai.
Nhi đón lấy đóa hồng xinh đẹp từ chàng trai đào hoa có nụ cười mê hoặc, rồi leo lên xe. Cả hai vui vẻ phóng xe đi như xé toạc màn nắng hồng bướng bỉnh, cũng như xé tan tấm lòng ai đó...
Chợt nụ cười mãn nguyện trên môi Hoa tắt lịm bởi giọng nói nhẹ nhàng đầy ám ảnh vang lên từ sau lưng:
-Nhi đi đâu?
*-*-*
Chiếc audi sang trọng đỗ lại trước quán kem nhỏ xinh nằm ven biển. Từ đây, Nhi có thể nghe rõ đợt sóng trào ngoài kia cùng tiếng gió vi vu trên lá dừa xanh mướt. Trong ánh nắng nhẹ nhàng, biển như khơi nguồn lấp lánh từ viên ngọc bích bị ai đó bỏ quên trong lòng đại dương sâu thẳm. Những lúc thế này, Nhi lại vô thức nhớ về Đăng thật dịu dàng...
-Em vào đi! - Bảo Nam lịch lãm mở cửa nhường bước chân Nhi vào trước.
Cô bé thấy hài lòng và rất tự hào về người bạn trai hoàn hảo kia. Câu cửa miệng của Bảo Nam đã thật sự làm trái tim Nhi - cô nàng mộng mơ, phải nghiêng ngả: "Lady first!", trong cuộc sống xô bồ những rối ren, có mấy ai được như Bảo Nam đâu, thiếu gì cảnh đàn ông tranh giành, cướp giật với phụ nữ!? Như... Hải Đăng là một ví dụ quá điển hình.
Đã có lần Nhi bắt gặp Bảo Nam nhường phần ăn của mình cho một cụ già tội nghiệp ven đường, lần khác là nhường chỗ cho phụ nữ mang bầu trên xe bus trong một lần cô bé làm nũng, đòi anh đưa đến chỗ đông người. Nhi chợt cau mày, Nam thật khác xa so với ai-đó tôn thờ chủ nghĩa "gentlemen first" mà quyết giành bằng được miếng dâu tây Nhi vội đưa lên miệng. Cô bé lẩm bẩm: "Đăng xấu xa! Đăng đểu giả!"
Nhi thích thú khi nghĩ tới lúc này Đăng đang co rúm trên giảng đường với mớ triết khô khan, đó luôn là hình phạt dã man nhất với Đăng trong cuộc đời sinh viên. Còn Nhi thì vui vẻ ăn kem mà nghĩ tới việc chàng vệ sĩ thông minh kia bị đứa con nít cắm sừng không hay. Trò này thật tuyệt, cũng thật hiệu nghiệm, không ngờ Hải Đăng lại có lúc "ngây thơ" đến vậy.
Thực tế, trong cuộc sống có hai loại người mà ta cần phân biệt rõ ràng, một là những kẻ có đầu óc nông cạn mà lúc nào cũng tỏ ra nguy hiểm, hổ báo cáo chồn để đe dọa mọi người bằng thứ kiến thức viển vông. Hai là loại người nguy hiểm đến đáng sợ, rõ là thông minh, nhanh nhạy mà cố tình tỏ ra ngây ngốc trong một vài trường hợp để đối phương sung sướng tưởng mình đi guốc trong bụng người ta mà bị lật tẩy lúc nào không hay biết.
Ngắm biển thỏa thuê, đóa thạch thảo trên bàn cũng bị Nhi nghịch đến tàn tạ, cô nhóc nghiêng người nhìn xung quanh tìm kiếm Bảo Nam. Anh nhắc cô bé ngồi đây chờ để anh đi lấy kem và nước trái cây, vậy mà mười lăm phút trôi qua cũng chẳng thấy anh trở lại. Nhi nóng ruột, có lẽ anh gặp chuyện gì, hoặc bị cô phục vụ kéo chân lại cũng nên.
Cô bé rón rén men vào bên trong quầy kem thật khẽ khàng. Bộ óc lão luyện của Bảo Nhi đã kịp vẽ ra một trò tinh quái để Bảo Nam giật bắn. Cô bé cười khúc khích khi mường tượng ra viễn cảnh chàng công tử lịch lãm kia sẽ bê tha đến mức đáng thương khi mặt mày đầy kem nhoe nhoét.
Vừa đến quầy, Nhi đã nghe tiếng Bảo Nam nhỏ nhẹ vang lên:
-Em à...
Cô bé cố áp sát để nghe cho rõ, đằng sau bức tường kia, Bảo Nam đang nói chuyện với ai đó vô cùng thân mật
-Buông tôi ra, tại sao anh lại lừa dối tôi? - giọng nữ đỏng đảnh vang lên đầy giận dỗi.
-Thôi mà em, chỉ là con nhóc đó cứ nài nỉ anh đi chơi cùng, anh thấy nó tội nghiệp nên đi cùng thôi mà. Em đừng giận nha! - Bảo Nam dỗ dành.
-Anh đừng cố nói dối tôi! - cô gái đẩy Nam ra khỏi mình.
-Anh nói thật mà, anh không có quan hệ gì với con bé ngoài kia đâu! - Bảo Nam ôm ghì lấy cô nàng từ phía sau, giọng dịu dàng, âu yếm.
Cô nàng có ngoại hình quyến rũ với cặp môi bóng bẩy, đỏ au kia ngước nhìn Bảo Nam bằng ánh mắt đầy mê hoặc, giọng cô gái thách thức:
-Tôi chỉ tin khi anh đường hoàng ra kia nói với cô ta là hai người không có quan hệ gì thôi! Anh dám chứ?
Bảo Nam ngần ngại, anh thoáng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý:
-Em không tin thật sao? Được rồi, đi theo anh!
Anh hùng hồn kéo tuột cô nàng ra bên ngoài, dẫu sao một thằng con trai vẫn thích có người tình ba vòng hoàn hảo hơn cô bé ngây thơ chẳng hề có lấy một điểm hấp dẫn hay sao?
Nhưng ra đến nơi thì quán kem vắng ngắt, Bảo Nhi đã bỏ đi tự lúc nào.
Trên bờ biển mênh mang gió cháy, sóng biển lim dim mắt nhìn rặng dừa xanh quyến rũ tựa mây trời. Lọt thỏm giữa bức tranh mây nước diệu kì là bóng dáng người con gái bé nhỏ, đơn côi đến tội nghiệp đang liêu xiêu trên nền cát trắng.
Bàn chân Nhi nhỏ bé dợm đều trên cát, cô bé mặc cho gió biển mặn chát thốc vào mặt những xúc cảm tái tê. Ngoài khơi, Nhi nghe thấy vị mặn mòi, đắng ngắt của biển đang gặm nhấm tâm hồn cô bé.
Bảo Nhi vô thức tựa lưng vào gốc dừa già bên cạnh. Tâm trạng mông lung, hỗn loạn đang dày vò cô bé với sự điên cuồng bấn loạn. Nhi vội ôm đầu, kéo cho đôi mày nhăn nhíu lại, giọt khóc cứ bướng bỉnh trượt dài làm lòng Nhi tê tái.
Mệt mỏi, Nhi nhắm nghiền đôi mắt để cho nắng gió ngập tràn lên nhịp thở. Một điều hiển nhiên đến đắng lòng ập vào con tim thoi thóp của bé con. Cô bé mỉm cười với gương mặt xanh xao, nhợt nhạt. Có phải đây chỉ là một giấc mơ Nhi muốn bừng tỉnh dậy? Hay là chính sự thật phũ phàng từ con người giả dối kia đang tát thẳng vào lòng tốt Nhi trao.
Bấy lâu nay, có phải Bảo Nam đang chơi trò tình yêu khiến Nhi mù quáng, ngu muội chẳng còn biết đến những gì xung quanh!? Nam bắt đầu bằng đóa hồng xanh thơm ngát, để bây giờ khép lại trò đùa bằng bản chất của mùi hương bốc lên từ xe rác khiến hồn Nhi não nề.
Nhi cố dằn cho nước mắt đừng rơi. Có lẽ Nhi thổn thức không phải vì những gì Bảo Nam mang đến, mà tự trách mình khi vô tình khiến Đăng chịu nhiều tổn thương. Lòng Nhi đau nhói, từ ngày quen Nam, cô bé đã bãng hẳn tình bạn thân thiết với Đăng. Lời hứa xanh trong ấy Nhi vô tình vùi lấp vào men say. Tất cả lời khuyên hay lòng tốt của Đăng đều bị cô bé gạt phăng đi, trong lòng chỉ còn vỏn vẹn hai chữ Bảo Nam đầy vết ố.
Với Đăng, Nhi vẫn là cô bạn gái thân thương ngày nào cần che chở, còn Nhi, Đăng có là gì giữa bộn bề cuộc sống? Một kẻ lắm chuyện luôn cấm đoán tình cảm của Nhi, hay là tên Ma Đèn đáng ghét?
Nhi khẽ khàng nâng mí mắt, đọng lại trong cảm xúc vỡ òa của cô bé lúc bấy giờ chỉ còn lại ngọn hải đăng trắng đằng xa đang ươm màu của nắng. Hải đăng lúc nào cũng thế, luôn đương đầu với gió biển, sóng dữ dằn để soi đường, chỉ lối cho cánh buồm nhỏ bé trong đêm đen. Tại sao người ta chỉ biết lao theo con đường hải đăng vẽ, mà không thấy động lòng trước kẻ tốt bụng chẳng được đền đáp kia? Tại sao hải đăng cứ mãi hi sinh trong lặng thầm, đau đớn? Có bao giờ Nhi thấy hải đăng phũ phàng với bất kì ai đâu, dù là cướp biển xấu xa hay thiên thần tốt bụng.
"Bơ vơ đảo vắng thân thầm lặng.
Tỏa ánh đèn đưa tuyến hải trình.
Lữ khách qua đường vô tình quá.
Có biết Hải Đăng tủi phận mình."
Bảo Nhi cắn chặt môi cho tiếng khóc đừng bật ra khiến bờ môi rướm máu, cô bé ném những nắm cát bé xíu ra đằng xa, giọng yếu ớt vang lên:
-Hải Đăng tồi tệ! Hải Đăng ngốc nghếch!
Vừa lúc ấy, giọng nói quen thuộc chợt vang bên tai làm Nhi giật bắn:
-Nhi ở đây à?
Cô bé vội vàng lau đi nước mắt bướng bỉnh còn đọng nguyên trên má, vô thức hất làn nước biển mặn mòi lên gương mặt bé xinh. Nhi cười toe ngoảnh lại:
-Sao Đăng siêu thế? Tớ muốn trốn ra đây để ngắm biển một chút thôi mà!
Hải Đăng xót xa nhìn cô bạn nhỏ bé. Cậu thấy lòng mình buồn tê tái. Nhi thật ngốc, muốn khóc, muốn hét lên thì cứ làm cho thỏa thích, sao phải tỏ ra kiên cường, mạnh mẽ trước mặt Đăng?
Cậu bạn tiến lại gần Bảo Nhi, khẽ đưa tay lau đi vệt máu hồng trên môi cô gái. Nhi thấy rõ tia nhìn buồn man mác vừa sượt qua đáy mắt màu café. Cô bé cũng không lạ gì với sự xuất hiện đột ngột của chàng vệ sĩ thân thương kia. Nhưng nụ cười trên môi Nhi, sao đắng quá?
Chợt, Nhi ửng hồng đôi má khi thấy hơi thở ấm áp của Đăng tiến lại gần, cô bé vô thức khép hờ đôi mắt, giấu đi cảm xúc mỏng manh bên trong con người giả tạo mạnh mẽ của bản thân. Hình như tim Nhi vừa đập sai một nhịp.
Cốp!
-A! Đăng làm gì thế hả? - Nhi thét lên, xoa xoa vùng trán bị Đăng cốc đầu cái đau điếng.
-Hehe, Bảo Nhi ngốc nghếch! - Đăng nghiêng người cười ha hả làm cô bạn cũng cười theo.
Bảo Nhi giận dỗi, cô bé liên tiếp đấm vào lưng cậu bạn cho hả giận, bặm môi mắng:
-Hải Đăng xấu xa! Hải Đăng đáng ghét! Chết này! Chết này!
Hình như nỗi buồn vừa ẩn khuất trong trái tim Nhi đã bị nụ cười của Đăng đá văng tự lúc nào. Có phải ông trời đã ban cho Nhi một thiên thần đáng yêu như thế?
Gío miên man trên lọn tóc bồng bềnh của Nhi, cảm giác thật dễ chịu, mọi âu lo trong lòng Nhi tan biến. Hải Đăng khẽ mỉm cười nhìn cô bạn vô tư, khóe mắt vẫn còn in hằn dấu nước.
-Của Nhi này!
Đăng mỉm cười nhìn cô bạn, đặt vào lòng tay Nhi bông tuyết bằng thủy tinh ban sáng làm rơi, cậu xoa đầu cô bé:
-Nhi đừng buồn nữa nhé! Dù sao bên cạnh Nhi vẫn còn tên Ma Đèn đáng ghét bám theo mà!
Bảo Nhi ngước mắt nhìn nụ cười thân thiện của Đăng, cô bé thấy một cảm xúc ấm áp miên man trong lòng tay buốt lạnh.
Chợt, cô bé áp làn môi lạnh lẽo lên má Đăng làm cậu bất ngờ, Nhi vội vàng đứng dậy chạy vút theo làn gió, bỏ mặc một chàng trai vỡ òa cảm xúc lại sau lưng. Trong ánh nắng mơ màng của mùa thu còn sót lại, Đăng thấy rõ lòng mình đang ấm nóng, nụ cười của Nhi rạng rỡ tựa Mặt Trời:
-Không phải Ma Đèn, mà là vạt nắng mơ màng mới đúng!
Trên cao, nắng khẽ khàng mỉm cười ấm áp, cảm xúc như vỡ òa trên đầu sóng trắng. Đấng tối cao buông xuống hai đứa trẻ vô tư kia một luồng cảm xúc chứa chan tình yêu thương: "Nắng mơ màng là thứ nắng ngọt ngào nhất" hòa tan vào tiếng sóng rì rào, nhẹ bẫng ngoài khơi. Một nụ cười của cô gái cũng đủ làm tấm lòng chàng trai dễ chịu hẳn. Có lẽ, Bảo Nhi sẽ đem theo mối tình này đến hết cuộc đời...
"Cảm ơn cậu, Hải Đăng..."